Trang nhất
  Xã Luận
  Đọc Báo Trong Nước
  Truyện Ngắn
  Kinh Tế
  Âm vang sử Việt
  Tin Thể Thao
  Y Học
  Tâm lý - Xã hội
  Công Nghệ
  Ẩm Thực

    Diễn Đàn Biển Đông
Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ lên tiếng vụ tàu Philippines bị tàu Trung Quốc phun vòi rồng
    Hình Ảnh Quê Nhà - Video Clip
Nồng ấm Tết cổ truyền dân tộc Khmer Chôl Chnăm Thmây
    Tin Thế Giới
Lệnh cấm nhập khẩu uranium của Nga 'gây bão' trên thị trường năng lượng
    Tin Việt Nam
Lãnh đạo Việt Nam gửi điện thăm hỏi Campuchia sau vụ nổ kho đạn
    Tin Cộng Đồng
Nắng nóng kỷ lục tại nhiều bang của Ấn Độ
    Tin Hoa Kỳ
Mật vụ Mỹ lên kế hoạch bảo vệ trong trường hợp ông Trump bị giam giữ
    Văn Nghệ
Huế
    Điện Ảnh
Lý Hải trở thành đạo diễn nghìn tỷ đồng
    Âm Nhạc
Danh tính nữ ca sĩ Việt may mắn gặp Rosé (Blackpink), lại còn chiêu đãi fan ảnh cam thường
    Văn Học
Bắt học sinh đi học ngày nghỉ lễ Giỗ tổ Hùng Vương, hiệu trưởng bị xem xét kỷ luật

Thông Tin Tòa Soạn

Tổng biên tập:
Tiến Sĩ
Nguyễn Hữu Hoạt
Phụ Tá Tổng Biên Tập
Tiến Sĩ
Nhật Khánh Thy Nguyễn
Tổng Thư ký:
Quách Y Lành




   Truyện Ngắn
Nụ Hoa Tường Vi - Phần 2
- Không nói giọng Huế, Hy bảo tôi nói giọng gì đây. Thật ra đi vào ở trong Nam khá lâu, nhưng gia đình toàn là người Huế hết. Giả giọng nói không khó, nhưng tôi vẫn thích tiếng Huế của mình. Người ta chọc giọng mắm ruốt, nhưng mắm ruốt cũng có cái ngon của nó vậy. Thôi người nào giữ giọng nấy, phải không Hy.













 


Bữa cơm chiều trong căn phòng khá lớn. Bà Bảo gắp hết món nầy qua món khác bỏ lên chén Thủy. Ông Bảo tế nhị nhắc nhở vợ:


- Em nên để cháu tự nhiên đi, Thủy còn ở với chúng mình dài dài. Lỡ cô cần giữ eo thì khổ.


Bà Bảo vui vẻ nhìn Thủy


- Cháu mới đến quá xa lạ. Để mai mốt hãy tính. Dáng Thủy thon gầy đâu cần phải giữ eo làm gì.


Bà Bảo hết gắp bỏ thức ăn lên chén nàng, quay qua bỏ thức ăn lên chén của Hy. Nét mặt rạng rỡ của bà khiến căn phòng thêm ấm cúng. Tiếng cười nói không ngớt.


Những ngày kế tiếp, Thủy không cần chờ cho bà Bảo nói thêm, nàng chỉ rõ từng nốt nhạc trên đàn dương cầm cho Hy tập đàn thêm. Ba tháng, Hy ngày mỗi đàn, tiếng đàn ngọt ngào hơn trước nhiều. Bà Bảo suốt ngày loay hoay với khu vườn, chờ cho ông Bảo về mỗi chiều từ tiệm thực phẩm khá lớn của hai ông bà bên đường Trần Hưng Đạo.


Về đây, Thủy tập cho mình cái thói quen, buổi sáng thức giấc thật sớm, theo bà Bảo ra vườn cắt tỉa những nụ hoa héo cần vứt bỏ, hoặc rão bước quanh khu vườn đầy hoa. Hy đang trong thời gian nghĩ hè, nên thức dậy muộn hơn những người trong gia đình, Tuy nhiên, thức giấc không thấy bà Bảo và Thủy, Hy cũng lăn xe ra vườn tìm hai người.


Bà Bảo có sở thích, cắt những đóa hoa ngoài vườn đem vào cắm trong một chậu sành khá to, đủ tất cả các loại hoa mỗi ngày khiến cho phòng khách của gia đình bà mang vẻ ấm cúng và yêu đời hơn.


Buổi sáng, mới bảy giờ bà Bảo sau nhâm nhi ly cà phê xong, bà đội mũ chụp xuống khuôn mặt trắng trẻo của bà ta, xỏ tay vào đôi găng da mỏng, cầm chiếc giỏ mây và cây kéo chầm chậm bước ra vườn. Ngọn nắng mới sớm đã vàng hoe nhuộm thắm khu vườn.


Thức giấc khá lâu, nhưng Thủy vẫn còn nằm ráng trên giường chưa chịu nhỏm dậy. Tia nắng ban mai dọi qua khung cửa sổ, những vệt nắng chiếu qua bức màn treo trên cánh cửa mở rộng theo gió nhảy nhót qua lại, hình ảnh này khiến Thủy tưởng tượng một cuốn phim do Charlie Chaplin đóng, thật khôi hài với đôi chân xiên xẹo của ông. Nàng nằm nhìn như thế khá lâu. Cho đến khi nghe tiếng gõ nhẹ lên cánh cửa, tưởng bà Bảo, Thủy nhổm dậy nhưng vẫn không nhìn ra ngoài.


- Cháu sẽ ra vườn ngay, cô đợi cháu rữa mặt một chút xíu thôi.


Những tiếng gõ vẫn còn vang lên nhè nhẹ, Thủy thò đầu nhìn ra. Thì ra không phải bà Bảo, mà Hy đang ngồi trên xe lăn tay cầm mấy đóa hoa lài đưa cho nàng. Thủy vội vàng rụt đầu vào, nhìn lại mình. Trời ơi! Tóc tai bù rối không biết Hy có nhìn nàng kỹ không. Thiệt dị, nàng nói thầm trong miệng.


Vừa bước ra thềm, Hy đã ngồi đó tự bao giờ, tay vẫn cầm mấy đóa hoa chờ nàng. Bà Bảo nhìn Thủy, nheo đôi mắt.


- Hy ngỡ cháu đã thức nên gõ cửa gọi ra vườn ngắm hoa.


- Dạ, cháu thức dậy khá lâu, nhưng lười biếng qúa nằm luôn trên giường đó thôi.


- Ừ, sáng chủ nhật dậy làm chi cho sớm. Cô đã quen mắt rồi, cứ sáu giờ sáng phải thức giấc thôi.


Thủy nghe bà nói, mắt nàng nhìn về phía Hy. Hy ngồi yên lặng, vân vê đóa hoa trong tay. Bắt gặp đôi mắt Hy nhìn mình, Thủy bối rối, chút e thẹn dâng lên trong lòng.


- Hái tặng cho Thủy.


 Hy nói trống không kêu nàng bằng chị như trước.


- Sao Hy biết tôi thích hoa lài?


- Dễ hiểu thôi, hơn ba tháng nay mỗi buổi sáng ra vườn, tôi thấy Thủy thường ghé lại chậu cây lài hái mấy đóa.


Cầm mấy đóa hoa trên tay Hy trao, Thủy cười gượng. Cũng may, bà Bảo không nhìn về phía hai người, bà cúi xuống cào đất chung quanh mấy cây hoa. Im lặng khá lâu, Hy chợt nói:


- Nếu tôi muốn đến tiệm sách lựa mua vài cuốn, Thủy có đi được với tôi không?


Không hiểu lý do gì, sáng nay Hy bỗng đổi cách xưng hô như mọi ngày trước đây với Thủy. Dù thắc mắc, nhưng Thủy vẫn cố giữ thái độ tự nhiên:


- Chắc phải nhờ cô chở Hy và tôi đi, chứ không có phương tiện làm sao qua bên phố.


- Chuyện đó để tôi tính. Đàng nào mẹ tôi cũng phải qua phố. Nhưng đến đó, Thủy đẩy xe giúp tôi qua tiệm sách nhé. Tôi muốn tự mình chọn. Nếu ba me tôi đưa đi, tôi ngại lắm.


Thủy gật đầu bằng lòng. Hy nhìn nàng thầm cám ơn. Thủy nhảy xuống trên mấy bậc thềm, ngồi xuống bên cạnh bà Bảo. Không nhìn lên, nhưng bà Bảo vừa cười, giọng bà trong trẻo:


- Sáng nay nắng đẹp quá, ba người mình qua phố dạo một lát, rồi cùng nhau đi ăn trưa luôn thể.


- Hy cũng có ý định như thế, vừa nói cho cháu nghe xong.


Bỗng dưng bà Bảo ngẩn đầu lên nhìn, im lặng trong chốc lát, bà nói:


- Thủy biết không, từ ngày cháu về đây dạy đàn cho Hy, nó vui hơn trước nhiều. Cô chú thấy Hy vui, cô chú cũng vui lây theo con. Chứ trước đây, Hy ít nói lắm, ít khi dạo ngoài vườn như vậy.


- Hy ở nhà một mình đôi lúc thấy buồn, phải chi cô sinh thêm cho có bạn với Hy chắc hẳn vui hơn cô hí!.


- Cô chú có nghĩ đến điều cháu nói, tuy nhiên sau lần Hy bị tai nạn cô chú đâm ra ân hận. Cô muốn bỏ hết thì giờ lo cho Hy. Đôi chân Hy sẽ được phục hồi nếu Hy chịu khó nghe theo lời Bác sĩ, tập đứng lên mỗi ngày. Nhưng điều cần thiết nhất, làm thế nào để giúp Hy lấy lại ý chí và không bị mặc cảm bởi đôi chân. Trừ khi có người nào ....


Bà Bảo bỏ lửng câu nói. Thủy lẳng lặng nghe bà Bảo tâm sự. Bất chợt bà tháo đôi tay ra, cầm lấy tay nàng:


- Cô chú hy vọng cháu ở lại đây lâu hơn. Cháu biết không, từ ngày có cháu về đây, không khí mỗi buổi cơm chiều vui hơn, Hy nói nhiều hơn nữa. Đôi khi nhìn cảnh vui vẻ trong gia đình, cô cảm thấy vừa mừng vừa lo sợ. Lỡ mai đây Thủy tìm được công việc làm rồi bỏ cô chú và Hy ra đi. Cứ mỗi buổi sáng sau khi thức giấc, cô nhìn qua phòng cháu. Thấy cánh cửa đóng kín, cô lại vui mừng, bởi vì căn phòng đó bỏ trống từ lâu không ai dùng, cánh cửa luôn luôn mở rộng, nay có cháu căn phòng cũng bừng lên sức sống.


Thủy lắng nghe lời bà Bảo, nàng cúi đầu mỉm cười nhưng trong lòng rưng rưng cảm động. Nàng nghĩ đến những tình cảm đầm ấm gia đình bà Bảo đã dành cho nàng. Một thoáng lao đao trong người. Và một điều gì không rõ, thầm lặng dâng lên khiến nàng ngất ngây trong niềm vui mới...


Dường như Thủy đã quên mất mối tình của nàng với Khiết. Khá lâu, Thủy chẳng hề nhận thư từ gì. Thôi thế cũng xong. Bây giờ đã quá xa tầm tay, người yêu đành xa. Quen Khiết nhiều năm qua, cứ tưởng nay mai hai đứa có công việc làm đâu đó, sẽ tính tới chuyện hôn nhân. Nhưng sau vài lần Khiết trở về thăm từ Đà Lạt, dường như Khiết suy nghĩ nhiều hơn và đôi mắt mãi nhìn đâu xa vắng. Khiết tỏ ra im lặng mỗi khi hai đứa bên nhau. Có nhiều lần Thủy muốn cất tiếng hỏi Khiết, nhưng cuối cùng nàng đành giữ im lặng. Thủy biết câu trả lời của Khiết sẽ làm cho nàng thêm đau khổ, nên đành chấp nhận sự ra đi như một tạ từ vậy.


 


...... Em đã cho tôi, cho tôi bầu trời


 Em đã cho tôi, quên đi muộn phiền...


 


Tiếng đàn dương cầm của Hy vẳng ra từ phòng khách. Một luồng gió chợt thổi đến, tóc Thủy bay bay trên không. Bắt gặp nụ cười trong đôi mắt Hy từ bên trong cánh cửa sổ. Thủy thấy mình nhỏ lại, cảm thấy yêu đời lạ. 


Thủy bắt gặp cái nhìn dịu dàng của bà Bảo nhìn nàng như một lời tạ ơn.


...


Không biết Hy lựa mua sách gì, nhưng không chịu cho Thủy đứng bên cạnh. Hy chỉ nhờ nàng đưa qua tiệm bán sách không xa lắm nơi tiệm bán thực phẩm của ông bà Bảo, rồi dặn nàng về lại tiệm của ông bà Bảo, Hy có thể lăn xe trở về. Bỏ Hy lại nơi tiệm sách Thủy không thấy yên tâm, nhưng vì lời đề nghị của Hy, nàng chỉ gật đầu không nói. Ra đường, cơn nắng dịu dàng dọi thẳng vào mặt. Thủy cúi mặt bước đi.


Suốt một buổi sáng cho mãi tới chiều bốn người mới về đến nhà. Ông Bảo hơi mệt, xin lỗi mọi người lên phòng nằm một lát. Riêng bà Bảo vội vàng xuống bếp coi lại thức ăn tối cho cả nhà. Trong phòng khách chỉ còn lại Thủy và Hy. Một thoáng trong im lặng, Hy nhờ Thủy tháo hộ túi xách mua lúc sáng. Hy lựa cuốn sách được gói lại trao cho Thủy:


- Lựa mãi mới tìm được quyển sách như ý. Tôi muốn tặng Thủy. 


Cầm quyển sách trên tay, Thủy cười:


- Cám ơn Hy. Tôi mở ra được chứ?


Hy cười:


- Dĩ nhiên là được, bởi tôi mua tặng Thủy.


Đôi tay run run, tự dưng Thủy cảm thấy bối rối bắt gặp cái nhìn của Hy.


Quyển sách lộ ra sau tấm giấy được gỡ nhẹ trong đôi tay của Thủy. “Đóa Tường Vi”. Thủy dở ra trang đầu, hàng chữ dọc và đều đặn của Hy đề tặng nàng ...Không biết mơ hay thực “Chợt thấy đóa hoa Tường Vi”.


Cầm quyển sách trên tay chưa biết nói lời gì, Hy lăn xe đến bên cạnh, mắt đăm đăm nhìn nàng. Bỗng có tiếng gọi của bà Bảo giúp Thủy thoát cảnh bối rối và khuôn mặt nóng rát của nàng.


- Cháu có người nào muốn gặp. Dường như bạn cháu thì phải!


Thủy dạ nhỏ. Nàng không khỏi ngạc nhiên. Lần đầu tiên ở với ông bà Bảo, lại có khách muốn gặp. Hy nhìn Thủy dò xét.


Vừa bước chân ra đến cửa, Thủy bắt gặp Khiết đứng hút thuốc yên lặng nhìn khu vườn. Nàng không ngờ Khiết lại về Huế. Nghe tiếng động, Khiết quay lại:


- Thủy ngạc nhiên lắm phải không? Anh về Sài Gòn hỏi bác mới biết Thủy ra Huế đã hơn sáu tháng nay. Có bận gì không, cho anh nói chút chuyện.


Định từ chối, nhưng cuối cùng Thủy đành nói:


- Anh chờ để Thủy vào nói với cô chú đừng chờ cơm chiều.


Trở vào trong, bà Bảo ngồi trên ghế nhìn ra sân tự bao giờ, dường như hiểu được ý nàng, bà gật đầu:


- Cháu cứ tự nhiên, nếu cần cô mời dùng cơm cùng gia đình, được không cháu?


Thủy lắc đầu:


- Dạ thôi, cháu chỉ nói chuyện chút thôi. Cháu xin lỗi cô chú.


Bà Bảo cười dễ dãi:


- Ừ, thôi ra kẻo bạn cháu chờ.


Bây giờ Thủy mới nhìn rõ khuôn mặt Khiết. Có phần khỏe mạnh và trắng hơn trước. Tiếng Khiết nói đều đặn bên tai. Hỏi Thủy muốn ra quán cà phê bên kia cầu Trường Tiền nói chuyện không. Nàng từ chối, viện cớ chiều đã tắt. Khiết nói, nói nhiều hơn bao giờ cả. Tất nhiên hoàn toàn những lời xin lỗi. Ngồi bên nhau khá lâu, cho đến khi Khiết tha thiết bảo Thủy về lại Sài Gòn. Thủy mới lên tiếng:


- Về Sài Gòn làm gì. Khiết không làm trên Đà Lạt nữa sao?


- Anh đã xin đổi về Sài Gòn. Khi trở về mới cảm thấy nhớ Thủy.


À! Thì vậy. Chứ nếu Khiết còn ở mãi trên Đà Lạt, có lẽ không nhớ đến ai nữa. Nghĩ thầm trong lòng, nhưng Thủy vẫn ngồi im lặng không nói ra. Sài Gòn cũng như Khiết đã dạy cho nàng bài học đáng nhớ. Khiết có thể quên đi kỷ niệm của hai đứa ngày còn chung trường, chung lớp, nhưng với riêng nàng, không thể quên được dễ dàng. Làm sao Thủy quên được lời nói tha thiết của Khiết:


- Chờ lúc nào hai đứa ra trường, mình chọn ngày cho hạnh phúc tụi mình. Làm sao quên được những buổi họp mặt bạn bè cuối năm học, họ hỏi hai đứa đã sẵn sàng chưa. Khiết là người nhanh nhẹn trả lời:


- Chỉ chờ thêm một thời gian ngắn nữa thôi. Lúc đó hẳn bạn bè sẽ có một đêm say ngất say ngư luôn.


Nhưng chỉ một thời gian ngắn thôi, Khiết bỏ quên bao lời hứa hẹn, bỏ quên đi bao kỷ niệm. Dưới ngọn đèn, Thủy nhìn thấy rõ khuôn mặt Khiết như một khuôn mặt của người diễn viên, buồn buồn lẫn một chút gì không thật trong vẻ mặt ấy. Ngồi bên cạnh Khiết, nàng cảm thấy điều gì lạnh lẽo, nhạt nhẽo lạ. Khiết nhìn Thủy, hỏi sao nàng quá im lặng. Thủy nghĩ thầm trong lòng, còn gì để nói với nhau nữa đâu. Nàng im lặng rất lâu, cho mãi đến khi Khiết đứng lên và cho Thủy hay, sớm ngày mai Khiết đáp chuyến bay trở về Sài Gòn. Nàng gật đầu không nói thêm lời nào, chúc Khiết về bình an. Và trong đêm tối, Thủy nghe được tiếng thở dài đầy bỡ ngỡ não ruột của người tình.


 


Trở vào nhà đã khuya, Hy vẫn còn ngồi lặng lẽ bên cây đàn dương cầm. Đôi mắt Hy nhìn Thủy như dò hỏi, nhưng nàng đã khẻ nhẹ bước khuất sau cánh cửa nơi phòng khách. Tiếng dương cầm vang lên buồn bã trong đêm.


 


...Ngày tháng nào đã ra đi khi ta còn ngồi lại


Cuộc tình nào đã ra khơi ta còn mãi nơi đây


Từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ


Ôi những dòng sông nhỏ, lời hẹn thề là những cơn mưa


 


... Làm sao em biết đời sống buồn tênh.


 


Chỉ một đoạn nhạc buồn, Hy đánh đi đánh lại mãi chưa chịu đi ngủ.


 


Buổi sáng mùa thu ở Huế với cơn mưa nhẹ hạt. Bầu trời Huế ẩm đục. Cơn mưa thu buồn. Sáng thật sớm, lúc Thủy bước ra phòng khách, Hy đã ngồi đó tự bao giờ. Vừa thấy nàng, Hy vội hỏi:


- Thủy đã chuẩn bị chưa?


Nàng trố mắt ngạc nhiên nhìn Hy


- Chuẩn bị gì hở Hy?


- Chuẩn bị trở về Sài Gòn!


- Tôi có đi mô mà chuẩn bị.


- Ồ! Vậy mà tôi cứ ngỡ....


Hy nói đến đây vội bỏ lững câu nói, cúi đầu nhìn xuống tấm thảm màu đỏ.


Với giọng nhẹ nhàng, Thủy nhìn Hy:


- Tôi không muốn mình là những dòng sông nhỏ.


- Thật sao?


Thủy gật đầu.


Hy nhìn nàng thật lâu, rồi lăn nhẹ xe ra vườn. Thủy không biết bà Bảo đang chăm chú nhìn nàng. Khi thấy Hy lăn xe bỏ đi, bà cười theo:


- Mẹ có thể giúp Hy ra vườn, có được không? Nhưng trời đang mưa làm sao ra vườn được.


Hy gật đầu.


- Mưa đâu làm cho mình buồn được, phải không mẹ? Lâu lắm con không được đẫm nước mưa, nhưng sáng nay ngoại lệ.


- Trong mưa dường như nụ tường vi vừa chợt nở.


Hy thì thầm trong miệng.


Không chờ cho bà Bảo, Hy lăn xe ra bìa xi-măng dọc thẳng xuống mặt đất, ông Bảo tự tay xây đặc biệt cho Hy. 


 ...


Thủy nhìn cảnh hai mẹ con bà Bảo, bỗng dưng như có điều gì ấm cúng len lén vào lòng. Trở về phòng ngồi lại một mình. Cơn mưa thu bên ngoài giúp Thủy hoàn tất bức thư gởi cho Khiết.


 


Anh,


Buổi tối ở Huế đón anh đầy ngạc nhiên. Không ngờ anh từ thành phố xa xôi về Huế tìm em và bảo em trở lại. Có cần thiết không. Trước đây, những ngày

DanQuyen.com
    Phản Hồi Của Độc Giả Về Bài Viết
Họ và Tên
Địa chỉ
Email
Tiêu đề
Nội dung
Gửi cho bạn bè Phản hồi

Các bài viết mới:
    Xa Xóm Mũi (31-03-2024)
    X - Năm Một Ngàn Chín Trăm Năm Xưa (31-03-2024)
    Vị Của Lời Câm (31-03-2024)
    Neo Lại Bóng Mình (18-02-2024)
    Bóng Của Thành Phố (18-02-2024)
    Chuyện Cục Kẹo (24-01-2024)
    Con Trai Và Má (24-01-2024)
    Củi Mục Trôi Về (24-01-2024)
    Bùa Yêu Và Con Nhỏ Thất Tình... (24-01-2024)
    Biết Sống (07-01-2024)
    Biển Của Mỗi Người (07-01-2024)
    Ấu Thơ Tươi Đẹp (07-01-2024)
    Áo Rách Và Nắm Bụi (07-01-2024)
    Ai Biểu Xấu (30-11-2023)
    Áo Tết (30-11-2023)
    Bên Sông (01-10-2023)
    Bóng Của Thành Phố (01-10-2023)
    Ăn cơm một mình (01-10-2023)
    Từ bi ươm sức sống (01-10-2023)
    Nhà mưa (24-08-2023)

Các bài viết cũ:
    Nụ Hoa Tường Vi - Phần 1 (03-09-2010)
    Nó phần 2 (03-09-2010)
     (03-09-2010)
    Nhánh Sông Của Biển - Phần 2 (03-09-2010)
    Ngậm ngùi phần 3 (03-09-2010)
    Ngậm ngùi phần 2 (03-09-2010)
    Ngậm ngùi phần 1 (03-09-2010)
    Vòng tay ngày mới lớn (01-09-2010)
    Nỗi Lặng Yên (01-09-2010)
    Muộn Màng (01-09-2010)
    Màu Lá Ngô Đồng (01-09-2010)
    Bên Ni Bờ Thương Nhớ (01-09-2010)
    Tội đồ trong kinh thánh? (28-08-2010)
    Tạp Ghi: Ý - Huyền Thoại Và Di Tích (Tiếp theo & Hết) (28-08-2010)
 
"Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam".

Chuyển Tiếng Việt


    Truyện Ngắn
Xa Xóm Mũi


   Sự Kiện

Lời Di Chúc của Vua Trần Nhân Tôn





 

Copyright © 2010 DanQuyen.com - Cơ Quan Ngôn Luận Người Việt Hải Ngoại
Địa Chỉ Liên Lạc Thư Tín:
E-mail: danquyennews@aol.com
Lượt Truy Cập : 152848261.